Lên Tây Bắc sẽ thấy thế nào là hùng vĩ và đến với Tây Nguyên để cảm nhận sự bao la. Cái bao la của đất trời, của những rừng hoa cafe trắng.
Một trong những động lực thúc đẩy tôi đến Tây Nguyên là em. Em từng nói : “ Chị vào đây chơi đi, em dẫn chị đi, Tây Nguyên đẹp lắm ? Không chỉ có Đà Lạt đâu, nhiều chỗ không có trên bản đồ, người ta không nói đến đâu. Vào đi, em dẫn đi ! ”. Cứ nhẹ nhàng và thủ thỉ như thế… Tôi cũng ừ, à chứ biết rằng còn lâu mình mới có thể vào đó. Và nếu có vào, chắc không phải vì thăm em ( tệ thế ).
Bốn năm, sau lời nói tưởng chừng như đùa của mình, tôi có cơ hội đặt chân lên mảnh đất em đã sinh ra và lớn lên. Khi đã đi qua mảnh đất đầy nắng gió khắc nghiệt, tôi nhận ra rằng mảnh đất này sản sinh ra những con người giống nhau đến thế. Từ ánh mắt thật sâu, dịu dàng đến giọng nói dễ thương và tính cách hiền hòa hiếu khách, tôi mới hiểu cái chân tình trong lời mời của em.
Đến Tây Nguyên, tôi thực sự choáng ngợp bởi khung cảnh thiên nhiên bao la đến thế. Những vườn cafe miên man, những cánh rừng cao su tít tắp, những suối thác nước tung bọt trắng xóa, khoảng trời xanh bao la rộng lớn như trên thảo nguyên, con đường dài tít tắp đan xen uốn lượn như trong công viên trò chơi.
Cảm giác khiến tôi luôn rất thích là hết ga lên đỉnh của một ngọn dốc, nó khiến tôi liên tưởng đến mình đang phi lên trời, thật phấn khích…òa.. Đầu con dốc chẳng còn lại nhiều sự tưởng tượng nào nữa ngoài những con dốc khác đằng phía trước. Khiến tôi như đứa trẻ mải miết theo đuổi thứ xa vời trong vô hư, say xưa lao lên rồi lại xuống.
Đến Tây Nguyên, tôi đã đi trong bạt ngàn cao su. Rừng cao su trải dài trên suốt dọc con đường liên tỉnh từ Gia Lai đến Đăk Nông được trồng đều tăm tắp theo hàng, khiến tôi ngồi sau nhìn đường theo chiều ngang, cảm giác như đang ở trong một không gian 3D của một bộ phim vậy. Ở mỗi một chiều cao cố định, ngoài bình hứng mủ, cây được đánh dấu bằng một dải màu mà tôi đoán rằng nó đánh dấu loại cây hoặc khu vực quản lý. Lúc thì là một mảng toàn màu đỏ, lúc là xanh, vàng.
Đột nhiên, tôi nhớ đến đoạn truyện của ca khúc Tie a Yellow Ribbon Round the Le Oak Treo. miệng lẩm nhẩm mỉm cười : “ Hãy buộc dải lụa vàng trong rừng cao su và chờ em nhé…”
Nhắc đến Tây Nguyên là nhắc đến Buôn Ma Thuột, thánh địa của cafe. Nhưng giống như bia Lào chỉ uống ở đất Lào mới thấy ngon, về nhà bạn không thể nào tìm lại được hương vị cafe như ở Tây Nguyên.
Rừng cafe ở đây cũng rất tuyệt vời. Một cô bé trong đoàn từng reo lên : “ Chị ơi, em thích cảm giác phi xe giữa rừng cafe, rồi em sẽ ngã trong vườn cafe ”. Đoàn tôi khá may mắn khi hai lần gặp vườn hoa cafe trắng xóa nở muộn, vì đúng thời gian đó, đã qua mùa cafe nở khá lâu. Hoa cafe cũng trở nên đặc biệt. Bạn nghỉ xem hành trình trong 4 ngày ròng rã, chỉ gặp hàng hàng tiêu, đột nhiên trước thấy một vườn cafe xóa trăng, lươn lướt, càng đi càng hiện ra,sao mà nín không reo lên được. Cảm nhận khi đó được cô gái nhỏ trong đoàn diễn rằng “ ngã vào vườn hoa cafe ”. Có vẻ không có liên quan nhiều lắm giữa mùi thoang thoảng, ngọt nhẹ thanh khiết của hoa cafe và những hạt cafe đậm đà thơm tho.
Những nốt trầm
Nếu có dịp quay lại Tây Nguyên, nhất định tôi sẽ tập trung thời gian vào bữa sáng và bữa tối. Đó là thời điểm mát mẻ và tuyệt vời để thưởng thức hương vị nơi đây. Lịch trình lần này hơi dầy khiến tôi phải tiếc rẻ một buổi sáng bỏ lại ham muốn của mình – gặm nhấm thời gian bên ly café thơm lừng và một tờ báo – để theo nhóm bạn vào thăm buôn Đôn. Không thể phủ nhận giây phút thăng hoa khi cả nhóm reo hò rung lắc như lên đồng mỗi khi qua cầu treo tại buôn Đôn, nhưng tôi vẫn thích cảm nhận Tây Nguyên qua những nốt trầm. Một nốt trầm trong buổi sáng sớm bên đôi mắt Pleiku, tôi lặng lẽ ngắm ánh nắng màu mật trải dài nuốt dần con đường.
Bỗng dưng tôi nhớ tới Em. Cảnh vật ở đây sao thanh bình thế. Thấp thoáng bóng một vạt áo nâu lướt đi nhanh và nhẹ như gió. Chẳng phải cuộc đời đôi khi nhiều phiền muộn lại thưởng cho ta những giây phút thần tiên này đó sao. Một nốt trầm khi tôi đứng giữa mênh mông cao nguyên nắng cháy, để cảm nhận cái lớn lao của một Biển Hồ. Biển Hồ vừa là khát vọng, vừa là một bản tình ca lãng mạn bất tận. Em nói với tôi rằng : “ Em tìm mãi cả đất Pleiku mới được một cô gái có đôi mắt đẹp như Biển Hồ chị ạ. Người con gái đó giờ là vợ em ”. Nhưng tôi nghĩ em nói quá. Trong ánh mắt em, cũng như những người dân tôi tình cờ gặp, đều phảng phất một mặt nước bình yên như thế.
Tôi rất thích việc dán những bức ảnh chụp những nơi mình đã đi qua lên tường, lên cửa. Trong đó có một bức ảnh bốn cô gái mặc áo cờ đỏ sao vàng cười rạng rỡ tại cột mốc ngã ba Đông Dương. Người ta nói rửa ảnh để lưu giữ kỷ niệm. Nhưng tôi tin rằng, bốn nụ cười đó sẽ không phai nhạt trong trái tim chúng tôi và trong trí nhớ của ai đó đã từng bắt gặp.
Ai đó nói rằng : “ Một cánh của mở ra là đâu đó sẽ có một cánh cửa khác đang khép lại …” Tây Nguyên đóng lại hay mở ra một tình yêu ?
Trương Duyên